Năm 17 tuổi tôi có người yêu. Anh học trên tôi một lớp, dịu dàng, chỉn chu, yêu thương tôi hết mực. Mọi thứ đến rất tự nhiên, lời tỏ tình, những buổi hẹn hò, cái nắm tay đầu tiên, vòng ôm siết từ phía sau trên những vòng xe, nụ hôn đầu tiên…
Đối với tâm trí tôi lúc ấy, nụ hôn giống như một chứng nhân cho tình yêu vậy. Tôi không biết là nụ hôn ấy có thể dẫn dắt mình đến những khám phá hoàn toàn mới mẻ, những trải nghiệm vượt khỏi tầm hiểu biết của tôi. Dần dần, sau những nụ hôn, những va chạm, chúng tôi đi rất gần đến quan hệ tình dục. Nhưng chưa phải là quan hệ tình dục (sau này tôi mới biết!) ngoài những khám phá cơ thể lẫn nhau.
Cho đến một lần, tôi không có kinh gần ba tháng.
Khi ấy tôi bắt đầu hoang mang. Mặc dù có một số kiến thức về tình dục nhờ tự tìm hiểu qua Internet, tôi vẫn có rất nhiều khúc mắc. Khúc mắc lớn nhất là liệu có phần trăm cơ hội nào tôi có thể mang thai vì những tiếp xúc như vậy không? Tôi không trả lời được, anh vẫn trấn an tôi là không sao cả, nhưng sau gần ba tháng không có kinh, tôi cảm thấy bất an vô cùng. Tôi muốn tìm đến một ai đó để hỏi, để tìm lời lý giải, nhưng không có nơi nào cho tôi tựa vào cả. Tôi không thể hỏi bố mẹ tôi (làm sao họ có thể chấp nhận được một chuyện tày trời như vậy, nhất là khi trước đó họ không thể trả lời khúc mắc cơ bản về tình dục của tôi, và mỗi lần tôi hỏi đến lại bảo tôi chờ thêm… vài năm nữa).
Tôi cũng không thể hỏi cô phụ trách y tế trong trường (làm sao có thể chia sẻ một chuyện riêng tư như vậy với một người không thân thiết, và cô sẽ nghĩ sao về tôi, sẽ đánh giá tôi thế nào?). Tôi đành quay sang người yêu tôi, nói với anh là tôi đã chậm kinh gần ba tháng rồi. Phản ứng khi đó của anh làm tôi hoàn toàn sững sờ. Từ một người chỉn chu, bình tĩnh, anh trở thành một người con trai yếu đuối, hoảng sợ. Mặt anh tái đi, anh chỉ có thể nói: “Anh mệt mỏi lắm rồi, em đừng nói nữa được không?”. Lời anh nói như một gáo nước tạt thẳng vào mặt tôi. Đó là lúc tôi nhận ra dù có yêu thương nhau đến mấy thì cả tôi và anh đều hoàn toàn không sẵn sàng cho cái có thể là hậu quả trước mắt. Và dù anh có tử tế đến thế nào thì khi tình thế xoay chuyển, anh cũng không phải như chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích mà tôi có thể dựa vào.
Tôi cảm thấy mình không còn đủ sức để trải qua nỗi sợ hãi tột cùng đó một lần nữa (Ảnh minh họa)
Sau mấy ngày đau khổ, hoang mang, tôi quyết định thú nhận bí mật của mình với người bạn thân nhất. Cô ấy cũng hoảng sợ y như tôi vậy. Chúng tôi quyết định đi mua que thử thai ở một nhà thuốc gần trường. Cảm giác bước vào nhà thuốc để mua que thử thai với tôi thật kinh khủng. Mặc dù cô bán thuốc không hề soi mói gì cả, tôi vẫn có cảm giác hàng trăm ánh mắt đang cắm vào mình. Và sẽ ra sao nếu que thử có hai vạch màu hồng trên đó? Tôi phải làm gì tiếp theo? Tôi đã đủ tuổi để đi phá thai một mình chưa? Tôi không biết. Có quá nhiều điều tôi không biết, có quá nhiều khúc mắc tôi không tìm được câu trả lời. Tôi khao khát có được một người lớn hiểu biết và sẵn lòng giải đáp cho mình, sẵn sàng chỉ bảo, hướng dẫn, đưa mình tới những nơi mình cần tới mà không phán xét. Nhưng không có ai ở đó với tôi ngoài cô bạn của tôi, một người cũng dại khờ, hoang mang và bất lực giống tôi. Hai đứa tôi dắt nhau vào nhà vệ sinh của trường, không nói được với nhau lời nào. Cái khoảnh khắc ngồi chờ cái que ấy lên màu dài như vô tận. Chưa có kết quả mà nước mắt tôi đã rơi lã chã. Tôi chưa bao giờ thấy mình bơ vơ và tủi thân đến như vậy.
Sau vài phút, cái que cũng lên màu. Chỉ một vạch mà thôi. Hai đứa tôi nhìn nhau, rồi òa khóc vì mừng rỡ. Cái gánh nặng như trút khỏi người tôi. Duy cảm giác hoang mang và bơ vơ là còn mãi ở đó.
Sau chuyện đó, tôi chia tay người yêu. Tôi quay trở lại làm cô nữ sinh bình thường, sáng sáng đến trường, chiều đi học thêm rồi về nhà học bài làm bài, chuẩn bị ôn thi tốt nghiệp. Tôi cảm thấy mình không còn đủ sức để trải qua nỗi sợ hãi tột cùng đó một lần nữa, khi mà xung quanh tôi chẳng có một chỗ dựa nào. Người ta cho rằng đối với lứa tuổi của tôi, tình dục đến vì sự thiếu hiểu biết, vì tò mò, tôi thì không nghĩ như vậy. Khi đến với anh, tôi có trang bị cho mình những kiến thức sơ đẳng về tình dục, về nguy cơ mang thai, sự cần thiết của bao cao su. Tuy nhiên, điều đó là chưa đủ, tôi vẫn thấy thiếu thốn, thấy bơ vơ. Điều tôi cần là sự thấu hiểu, chấp nhận, là những bậc cha mẹ, thầy cô sẵn sàng lắng nghe, không chê trách, không phán xét, sẵn sàng giúp tôi tìm ra giải pháp, sẵn sàng ngồi đợi tôi trước cửa phòng vệ sinh, sẵn sàng đưa tôi đến bệnh viện nếu tôi buộc lòng phải đến đó. Tôi không thiếu kiến thức. Nhưng tôi biết đó cũng chỉ là mong muốn của mình mà thôi, còn để tìm được một người lớn như vậy trong môi trường xã hội này quả thật là hi hữu.
Sưu tầm từ internet