Cho tới giờ tôi vẫn không thể nào tin nổi đó là sự thật dù cho tôi đã tận mắt chứng kiến chồng mình lên giường với một người đàn bà khác. Nó sẽ là điều dễ tha thứ hơn nếu như người phụ nữ mà anh ta lên giường, người mà khiến anh ta phản bội tôi không phải là…em gái ruột của tôi.
Đọc trên báo tôi cũng thấy đâu đó có những mối tình anh rể và em vợ vụng trộm với nhau. Nhưng có nằm mơ tôi cũng không thể nào tin được rằng nó lại xảy đến với gia đình tôi.
Em gái tôi không phải là một cô gái có ngoại hình ưa nhìn. Mọi người thường nói có bao nhiêu cái khôn ngoan, giỏi giang và xinh đẹp tôi dường như được ưu ái tất cả còn em tôi thiệt thòi hơn. Nó tuy không xinh xắn nhưng bù lại vô cùng ngoan ngoãn và hiểu biết. Nhưng có lẽ vì vẻ ngoài không gây ấn tượng nên dù đã tới tuổi lập gia đình nhưng em ấy vẫn chưa có người đặt vấn đề tìm hiểu.
Khi tôi sinh đứa con đầu lòng, vì công việc quá bận rộn lại không có người đỡ đần nên tôi đã chủ động bảo em gái lên sống cùng. Từ ngày có em gái lên vợ chồng tôi được rảnh rang hơn nhiều vì em ấy rất hoạt bát và đảm đang. Có vẻ như mọi việc bận rộn trong nhà được em ấy giúp đỡ nên chồng tôi cũng bớt mệt mỏi hơn. Tôi thấy chồng có vẻ quý mến em gái mình nên cũng vui vì dẫu sao tình cảm anh chị thân thiết mọi người cũng dễ sống hơn.
Tôi không tin nổi sự thật khi tận mắt bắt gặp chồng và em gái quan hệ với nhau (Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu thấy em mình ăn mặc diện dàng hơn.Tôi chẳng nghi ngờ gì điều đó mà ngược lại tôi thấy đó là một dấu hiệu đáng mừng. Trước đây tôi đã từng nhắc nhở em mình nhiều về chuyên ăn mặc nhưng em ấy đều không bận tâm. Nó luôn ăn mặc rất đơn giản và có phần quê mùa. Từ ngày đến sống cùng vợ chồng tôi em ấy có vẻ quan tâm đến ngoại hình nhiều hơn.
Tôi bắt đầu quay trở lại với công việc khi hết kì nghỉ sinh con. Mặc dù vậy, em gái tôi vẫn quyết định ở cùng vợ chồng tôi thêm một thời gian nữa với lí do: “Giúp anh chị thêm chút nữa”. Tôi lấy làm mừng vì có người đỡ đần thêm mình. Nhưng rồi, cái câu chuyện y như những lần tôi đọc được đâu đó đã xảy ra.
Tôi trở về nhà giữa đợt công tác bất thường. Những âm thanh lạ lùng phát ra từ căn phòng của hai vợ chồng tôi khiến tôi giật mình. Linh tính mách bảo tôi điều gì đó chẳng lành nhưng niềm tin trong tôi không cho phép tôi nghĩ về một điều gì đó khó chấp nhận. Tôi rón rén lần mở cánh cửa phòng. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là cảnh tượng quần áo vất hỗn độn dưới đất. Trên giường, người đàn ông cuồng nhiệt yêu đương là chồng tôi, còn người phụ nữ cùng anh ta làm "chuyện ấy" không ai khác là em gái tôi.
Chúng tôi ngồi đối diện với nhau trong căn phòng. Tôi chẳng thể khóc nổi. Nếu đó là một người đàn bà khác chắc chắn tôi sẽ lao vào mà cào cấu, chửi bới và nguyền rủa. Nhưng đó lại là em gái tôi. Nỗi đau đó nhiều hơn gấp bội nhưng tôi lại chẳng thể tát nổi em ấy dù chỉ một cái. Chồng tôi ngồi thu lu trên chiếc ghế sofa, anh né tránh cái nhìn của cả tôi và em gái. Tôi hận anh ta đến tận xương tủy. Giá mà anh ta làm cái trò mèo đó với một người đàn bà khác thì tôi còn có thể giải quyết mọi chuyện dứt điểm nhưng ngay cả cái chuyện như vậy cũng là điều tôi phải mong ước.
Tôi đau đớn không biết xử lí vấn đề của gia đình mình ra sao? (Ảnh minh họa)
Chuyện giữa họ xảy ra trong khoảng thời gian tôi vừa sinh con xong. Họ cuốn vào nhau như kiểu trải nghiệm một điều mới mẻ và thú vị. Em gái tôi nói nó thần tượng anh rể. Nó thấy anh rể thật tuyệt vời, còn chồng tôi im lặng không một lời giải thích cho hành động đốn mạt của mình. Tôi nhắm mắt cho qua mọi chuyện dù tim tôi đau nhói. Nhưng tôi còn có thể làm gì hơn, lẽ nào làm ầm lên mọi chuyện để rồi cả gia đình tôi sẽ phải đối diện với sự khinh bỉ tới nhường nào.
Em tôi về quê sống cùng gia đình. Đó là cách tốt nhất để quên đi mọi chuyện. Tôi nghĩ thời gian rồi sẽ làm cho mọi chuyện rơi vào quên lãng. Nhưng rồi khi tôi nhận được cuộc điện thoại của mẹ tôi gọi lên với giọng thì thụp, tôi chết đứng người. Bà nghi em tôi có bầu vì những biểu hiện của nó như phụ nữ tới thời kì thai nghén. Tôi rơi phịch chiếc điện thoại xuống nền nhà trong trạng thái thất thần.
Tôi vội vã về quê không quên mang theo dụng cụ thử thai để bắt em tôi làm. Và kết quả như một đòn giáng mạnh vào sức chịu đựng của tôi. Em tôi có thai thật. Tất nhiên tôi biết ai là cha của đứa bé. Tôi cười phá lên như bị điên trước nghịch lí đó.
Giờ đây tôi không biết nên làm gì với đứa bé vô tội trong bụng em tôi. Cái thai đã khá lớn và chắc chắn em gái tôi sẽ gặp những nguy hiểm nếu như em ấy cố phá bỏ. Đứa bé cũng không có tội nhưng nếu nó được sinh ra đời, đó thực sự là một trở ngại lớn với cuộc sống của chúng tôi. Gia đình tôi cũng đã đoán được ai là tác giả của bào thai đó. Mọi người bắt tôi bỏ chồng vì anh ta là người không ra gì khi làm thế với em gái tôi. Bố mẹ tôi còn nói nếu tôi không bỏ chồng, sẽ từ mặt tôi.
Tôi nên làm gì lúc này với nỗi đau và bi kịch của gia đình. Mọi thứ cứ chất chồng lên tôi khiến tôi như muốn đổ gục vì kiệt sức.
Mỹ Vân (Thái Nguyên)