Mặc cảm vì luôn bị chồng "bỏ đói"
Chúng tôi mới ngoài 30, tuổi mà cả đàn ông lẫn đàn bà đều đang sung sức. Vậy mà một tháng anh ấy chỉ ngó đến tôi 1-2 lần. Tôi rất khổ tâm khi luôn phải là người “đi xin”, chứ không phải là người “bị xin”. (Minh)
Từ: Minh
Đã gửi: 25 Tháng Sáu 2012 12:15 SA
Tôi
chưa bao giờ dám chia sẻ điều gì riêng tư với ai vì tôi luôn nghĩ “tốt
đẹp khoe ra, xấu xa thì nên che lại”. Có ai mà cứ đi rêu rao chuyện nhà
mình để ai cũng biết, họ cười cho. Tuy nhiên tôi lại rất thích mục Tâm
sự và luôn theo đọc các bài viết của mọi người để ngẫm nghĩ và nhiều khi
là để tìm sự chia sẻ nào đó.
Thực sự phụ nữ chúng tôi có nhiều
tâm sự lắm nhưng đâu phải dễ để nói ra. Nhưng lần này tôi buồn, tôi
không biết chia sẻ với ai vì nếu nói ra chắc mọi người lại cười tôi, vì
tôi quá cầu toàn chăng? Tôi mong mọi người sẽ đọc bài viết và cho tôi
một lời khuyên chân tình, cũng như chia sẻ kinh nghiệm sống, để tôi có
thể tiếp tục cuộc hôn nhân mà tôi vẫn cho là lý tưởng cho đến giờ phút
này.
Gia đình tôi nhìn ngoài vào ai cũng phải khen. Vợ chồng cùng
học giỏi, bề ngoài nhìn cũng đẹp đôi, cũng tạm gọi là thành đạt khi mà
mới ngoài tuổi 30 chúng tôi đều đã là những người có chức sắc trong các
công ty nước ngoài. Thu nhập ổn định, con cái ngoan. Khi đến với cuộc
hôn nhân này đã được hơn 5 năm, chúng tôi cũng có một tình yêu thật đẹp
và lãng mạn kéo dài hơn 6 năm.
Thực tình, chúng tôi chưa bao giờ
cãi cọ nhau to, chưa bao giờ có những bất đồng mà không chia sẻ nổi. Tuy
nhiên, từ khi có bé thứ hai, tôi cảm thấy chồng có rất nhiều thay đổi,
mà những thay đổi này chắc chỉ có vợ mới hiểu. Chồng không còn ham muốn
làm chuyện ấy với tôi nữa.
Chúng tôi mới ngoài 30, tuổi mà cả đàn
ông lẫn đàn bà đều đang sung sức. Vậy mà một tháng anh ấy chỉ ngó đến
tôi 1-2 lần. Tôi cũng công nhận là công việc của anh có nhiều áp lực, và
sức ham muốn cũng mỗi người một khác, nhưng tôi nghĩ ngay cả khi công
việc áp lực thì cũng cần phải giải tỏa chứ, hay là khi nhiều áp lực quá
thì đàn ông không còn ham muốn chuyện đó nữa? Như thế có phải là bình
thường hay không? Hay là vì không còn yêu và chán vợ thì mới không còn
ham muốn?
Tôi rất khổ tâm khi luôn phải là người “đi xin”, chứ
không phải là người “bị xin”. Tôi là người phụ nữ Á Đông bình thường, và
tôi luôn được dạy người đàn ông mới là người ham muốn và là người chủ
động. Vậy mà 2 năm lại đây, tôi luôn phải làm điều ngược lại, và tôi rất
mặc cảm về chuyện này.
Chồng tôi ngày càng ham chơi và tôi có
cảm giác ngày càng lơ là gia đình hơn. Nếu như anh ấy ở nhà thì luôn
luôn ôm máy tính hoặc tivi, hoàn toàn không biết chơi với con hoặc có
một sự cố gắng nào đó để có tình cảm với các con. Những giây phút ấy
thật hiếm hoi, còn đâu thì chỉ biết bạn bè thôi.
Chỉ cần bất cứ
ai quen gọi một cái là anh đi ngay, không cần biết lúc đấy vợ đang ốm,
con đang đau, mong anh ở nhà giúp vợ một tay trong nom con. Thời gian
đầu tôi không đồng ý khi anh đi chơi về trễ, nhưng dần dần rồi cấm, giận
cũng không ăn thua, tôi nói anh đi chơi đâu thì đi, nhưng nếu quá 12h
đêm thì tôi không đồng ý. Anh có gia đình, có vợ con mong chờ ở nhà, đi
vậy là cũng khuya lắm rồi.
Tuy nhiên cứ tháng 1-2 lần, anh lại đi
quá giờ đã thống nhất, và rồi anh ngủ lại ở nhà bạn luôn, không thèm về
nhà nữa. Tại sao đàn ông có gia đình rồi lại vẫn cho phép mình đi chơi
như hồi còn độc thân, như thể không có nghĩa vụ gì ràng buộc cả vậy? Tôi
còn nhớ vào ngày tôi chuẩn bị đi đẻ bé thứ hai, ngày đó là sinh nhật
anh, và sau khi ăn uống nhậu nhẹt với gia đình, bạn bè, anh chở tôi về
và đi tiếp đến gần sáng.
Tôi bụng to kềnh càng, nặng nhọc, nằm
chờ anh và lo lắng. Rồi như mới đây, tôi ốm rất nặng, đang ho, hai con
cũng lây tôi ốm, tuy nhiên tối bạn anh gọi và anh lại đi như chẳng có
việc gì xảy ra. Anh nhắn tin cho tôi lúc hơn 1h sáng là anh sẽ không về
ngủ ở nhà vì nhậu mệt, ngủ lại nhà bạn luôn.
Tôi thấy mình không
phải là người vợ hay cằn nhằn, khó tính, nhưng tôi có cảm giác chồng
không còn yêu tôi nữa nhưng anh cũng không dám thú nhận điều này. Và nếu
những việc làm của anh ấy thật sự nói lên việc không còn tình cảm với
vợ thì tôi có nên níu kéo hay tốt nhất là nên chia tay để cả 2 người còn
cơ hội tìm hạnh phúc khác?
Tôi vẫn còn rất yêu và lo lắng cho
anh ấy, nhưng tôi cũng không thể sống mãi trong cảm giác níu kéo tình
yêu như vậy. Còn 2 bé gái bé bỏng của tôi nữa, chẳng nhẽ lại để các con
khổ vì không có một gia đình trọn vẹn. Tôi không thể tự quyết được, tôi
mong mọi người hãy chia sẻ cùng. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Theo VNexpress